Cách Gọi Tên Trong Tình Yêu Ở Việt Nam

Người Việt chúng ta thích đóng vai và nhập vai trong cuộc sống hàng ngày. Khi đến với mối quan hệ vợ chồng, chúng ta thường sử dụng từ “con” để gọi đối tác của mình. Ví dụ, vợ không gọi chồng là “anh”, mà gọi là “bố thằng cu”, “bố của nó” hoặc đơn giản chỉ là “bố”. Ngược lại, chồng cũng không gọi vợ là “em”, mà gọi là “mẹ thằng cu”, “mẹ của nó” hoặc đơn giản chỉ là “mẹ”.

Cách xưng hô trong đời thường đã khá phức tạp và đa dạng, và khi đến với tình yêu, nó càng trở nên phức tạp và đa dạng hơn nhiều.

Khi Bắt Đầu Quan Tâm Đến Nhau

Khi cậu con trai và cô con gái cùng học chung trường, đi chung lối, hoặc sống chung xóm, họ có thể gọi nhau bằng từ “tớ” và “cậu”, “mình” và “bạn”, “đằng ấy” và “đằng này”. Nhưng khi bắt đầu quan tâm đến nhau, họ thay đổi cách gọi để gần gũi và thân mật hơn.

Cô con gái có thể gọi cậu con trai bằng từ “ông” và xưng mình là “tôi”. Chữ “ông” ở đây không chỉ ám chỉ tuổi già, mà là để chứng tỏ sự đẳng cấp trong cuộc trò chuyện, vì hai người là người lớn và có quyền đối thoại như người người. Tuy nhiên, cậu con trai không nên gọi cô con gái là “bà” và xưng mình là “tôi”, vì điều đó có thể là một sự xúc phạm. Nếu cô con gái chưa lập gia đình mà được gọi là “bà”, đó sẽ là một lời xúc phạm đối với cô.

Cậu con trai cũng có thể gọi cô con gái bằng từ “cô” và xưng mình là “tôi”. Từ “cô” ở đây có ý nghĩa là cô gái, cô nàng trẻ trung, tự do và đang sống một mình, chưa lâm vào cuộc sống “có chồng như gông đeo cổ”. Sống một mình không có nghĩa là buồn tẻ và cô đơn, vì đây là thời gian tích luỹ nhiều hy vọng, thời gian chờ đợi hồi hộp, pha trộn với chút bâng quơ và lãng mạn.

Cô con gái cũng có thể gọi cậu con trai bằng từ “anh” và xưng mình là “tôi”. Có vẻ như cậu con trai không thích được gọi là “ông”, vì râu của cậu chưa đủ dài để được gọi là “ông”. Đồng thời, gọi là “anh” cũng có vẻ phù hợp hơn. Cô con gái gọi cậu con trai bằng từ “anh” và xưng mình là “tôi”.

Khi Đã Bước Vào Tình Yêu

Khi tình cảm đã phát triển một bước nữa và đặc biệt là khi đã trở thành vợ chồng, người ta thường gọi nhau bằng cặp từ “Anh-Em”. Khi cậu con trai và cô con gái đã quyết định sống chung với nhau, hai từ “Anh-Em” trở thành một lời hứa, kết nối tình cảm một cách ngọt ngào và tình tứ nhất. Từ nay, anh là anh của em và em cũng là em của anh, với một ý nghĩa đặc biệt, không giống như em gái hay anh trai trong gia đình.

Như câu chuyện truyền thuyết: Sau khi Chúa Trời giới thiệu Eva cho Adong, ông ta đã hí cùng: “Này xương là xương của tôi, và thịt là thịt của tôi.” Nếu Adong sử dụng tiếng Việt, ông ta đã nói: “Mình ơi!” Hai từ “mình ơi” mang đến một tình cảm yêu thương rất đặc biệt. Trong tiếng Việt, từ “mình” có thể đồng thời là “anh”, “em” và “chúng ta”, đồng thời cũng chỉ sự đồng thể. Từ nay, mỗi người trở thành một phần của nhau, anh là mình của em và em là mình của anh trong tình yêu và hôn nhân, để cùng nhau tạo dựng hạnh phúc và cùng nhau vượt qua khó khăn thông qua con cái:

“Mình với ta tuy hai mà một,
Ta với mình tuy một mà hai.”

Hạnh phúc tràn ra ngoài ngõ, vươn tới hàng xóm láng giềng, khiến chồng vợ luôn tự hào và giới thiệu với mọi người với cặp từ “Nhà Tôi”. Nhà là nơi có mái che mưa, che gió và che nắng, là nơi mọi người trở về dù chỉ sau một ngày làm việc. Sống cùng nhau trong mái ấm là một cách nói độc đáo của người Việt. Trong tiếng Đức, “mein Haus” có ý nghĩa là “nhà tôi”, dù có thân quen thế nào, chỉ là một căn hộ bê tông trong khu chung cư.

Khi Tức Giận

Trong cuộc sống chung, không thể tránh khỏi va chạm, bực tức và tức giận. Trong tiếng Việt, cách gọi tùy thuộc vào tình trạng tâm lý. Khi mọi chuyện êm ả, lời nói cũng ngọt ngào. Nhưng khi cả gia đình rơi vào tình trạng xao lạc, người ta cũng sẵn sàng dùng những từ không hay như “Cô-Tôi”, “Ông-Tôi”, “Mày-Tao”, “Thằng trời đánh”, “Con mẹ kia” … Ví dụ với một số tình huống mà tôi đã thu thập:

Tình huống thứ nhất: Trong một cuộc cãi nhau, anh chồng tức giận và đụng chạm đến bố mẹ vợ. Cảm thấy bị xúc phạm, chị vợ không khóc như thường lệ, mà đanh mặt lại và thách thức:

  • Anh vừa nói gì? Anh nói lại đi, tôi muốn nghe.

Lúc đó, anh chồng cảm thấy tức giận hơn, xưng từ “tôi-cô” và cuộc cãi nhau kết thúc bằng việc anh chồng rời đi và chị vợ ôm mặt khóc. Cuộc chiến lạnh lùng kéo dài suốt một tuần. Hai từ “cô-tôi” mang đến sự lạnh lẽo và xa cách. Hai người trở thành kẻ thù, chuẩn bị đối đầu.

Tình huống thứ hai: Ban đầu, anh chồng thường chu đáo với vợ và gọi cô vợ bằng tên yêu thương như “Vợ yêu” … Nhưng sau một thời gian, mỗi khi tức giận vì ghen, đặc biệt là khi đã uống rượu, anh chồng sẵn sàng ném ra những từ như “Mày-tao”, “Con kia” … Ban đầu chị vợ cảm thấy sốc, nhưng sau đó cũng bắt đầu gọi anh chồng là “mày tao”.

Theo các chuyên gia tâm lý, dù cãi nhau với bất kỳ lý do nào, ai đúng và ai sai, vợ chồng không bao giờ nên gọi nhau bằng từ “mày-tao”. Điều này khiến cả hai cảm thấy không được tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, và càng đẩy mâu thuẫn lên cao hơn.

Trong cuộc sống vợ chồng, cãi nhau cần có nghệ thuật, vì nếu biết cách, sau khi tranh cãi, vợ chồng có thể hiểu nhau hơn, giải quyết khó khăn và cùng nhau trưởng thành qua những kinh nghiệm.

Theo một chị vợ chia sẻ: Khi mới cưới, chị và chồng bất đồng ý kiến, chị không chịu nổi và xưng “tôi” với anh. Khi đó, anh chồng nghiêm túc nói:

  • Em đừng gọi tôi như thế, nghe chướng lắm. Nếu tôi cũng nói vậy, em sẽ buồn phải không?

Lúc đó, chị vợ cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố kiềm chế:

  • Nếu không được xưng hô như thế, làm sao chúng ta cãi nhau?

Anh chồng nhẫn nhịn:

  • Vậy thì chúng ta đừng cãi nhau nữa.

Sau lần đó, chị vợ cảm thấy yêu thương và ngưỡng mộ anh chồng. Từ đó, chị không còn dùng từ “tôi” mỗi khi tức giận.

Tóm lại, khi xảy ra mâu thuẫn, vợ chồng cần biết kiềm chế “tôi” của mình, lắng nghe “bên kia” và diễn đạt ý kiến một cách tế nhị, đồng thời tôn trọng lẫn nhau trong cách gọi hình thức. Chỉ có như vậy, chúng ta mới tránh được những sứt mẻ và xung đột.

(Bài viết dựa trên một số nguồn tài liệu trên Internet)