Bi kịch của việc không chọn thông gia

Ngày xưa, khi đến tuổi lập gia đình, bố mẹ tôi từng dặn “Khi lấy vợ, lấy chồng, hãy chọn thông gia cho bố mẹ nhé”. Lấy vợ hay lấy chồng đã là do duyên số quyết định, nhưng lại còn đòi hỏi tìm được thông gia ưng ý, thì đó “đòi hỏi quá xa vời”. Ban đầu tôi nghĩ bố tôi nói cho vui thôi, nhưng thật sự thông gia thực sự quan trọng. Thông gia không hợp, không chỉ khó xưng hô, gặp nhau còn ngại ngùng và không thoải mái. Văn hóa, lối sống và thậm chí cả kinh tế cũng có thể làm thông gia không thân thiết và xa lạ. Gặp nhau chỉ được vài câu qua loa, rồi cúi chào và đi điều giữa lúc. Thậm chí còn có trường hợp thông gia không muốn nhìn mặt nhau vì đã chê bai con trai hay con gái nhà mình hoặc đã chê nhà mình không đủ đẹp đẽ.

Bố mẹ tôi là người hiền lành, nhân đức, người tôn trọng và yêu quí cả thông gia. Mỗi dịp lễ, ngày tết hay thăm hỏi, đều là chuyện đương nhiên. Nhưng ngay cả khi gặp sự cố tai nạn, thông gia vẫn hỗ trợ và chăm sóc (ông bà thông gia là cha mẹ mình). Ngay cả đồng nghiệp của em dâu làm việc đều ngạc nhiên “Tại sao nhà bạn lại thế, đi đâu chơi cũng cả hai bên ông bà nội ngoại đi cùng, nhà mình chỉ cần một tua nhà nội, một tua nhà ngoại”. Cả hai bên ông bà thông gia lúc nào cũng ríu ra rít, không có cuộc vui nào mà không có mặt nhau, ngay cả những chuyến đi chơi xa cũng không thiếu bất cứ bên nào, thậm chí còn đến thăm họ hàng đối diện biển xa xôi.

Thông gia với “người lạ” mà còn trước lạ sau thân, thì thông gia với thầy giáo cũ càng đặc biệt hơn. Bố mẹ tôi là thầy giáo cũ (một người dạy Văn nổi tiếng và uyên bác) của bố mẹ tôi từ thuở thiếu thời, và một lần gặp lại, đã trở thành thông gia. Tình thầy trò trở thành tình thông gia và kéo dài đến 3 đời, không thân sao được, thậm chí còn thân như ruột rà ấy. Nhớ thời bao cấp đói khổ, mỗi người chỉ được 13kg gạo mốc, nhưng bố mẹ tôi vẫn dành từng bơ gạo cuối thùng để gửi về quê cho thông gia, vì nhà chồng tôi nghèo. Một lần tôi bảo bố mẹ chồng “Tớ lấy cậu như trúng số độc đắc. Việt Nam nghèo nhất thế giới, Nghệ An nghèo nhất Việt Nam, Nghi Lộc nghèo nhất Nghệ An, Nghi Trường nghèo nhất Nghi Lộc, và nhà cậu nghèo nhất Nghi Trường” (dân Nghệ có câu “đất Nghi Phong cồn khô cát bạc, đất Nghi Trường chó chạy phỏng chân”. Nghèo xơ xác vì nhà đông con lại không phải thuần nông nên quanh năm đói). Bên cạnh đó, vì cùng đam mê văn chương, mỗi khi gặp nhau là câu chuyện văn chương, thơ phú tràn ngập. Ăn uống, vui chơi, trò chuyện, mọi thứ đều đầy vui vẻ.

Rồi tới lượt tôi có thông gia. Thông gia nhà tôi thuộc hàng “thanh niên tính”, vui vẻ hết cỡ. Ấn tượng nhất là khi ghé thăm gia đình thông gia lần đầu tiên, khi tôi đến Hải Phòng để dạy cao học. Lần đó chưa phải là thông gia, chỉ là lần đầu tiên đến chơi, để hai chúng tôi tìm hiểu nhau (dù chúng tôi ở xa nhau, chúng tôi tự tìm hiểu nhau). Ngay cả khi chưa phải là thông gia, cảm giác không có khoảng cách nào. Sau khi ăn uống, chúng tôi ngồi trên ghế salon, chân đặt lên bàn, vừa cười, vừa chát trên Facebook với bạn thân, thật vui vẻ. Chưa phải thông gia, nhưng dường như chúng tôi đã hợp nhau rất nhiều.

Rồi đến ngày Ti và Cún tổ chức đám hỏi và một năm sau làm đám cưới. Trong đám hỏi, Ti đề nghị chỉ có năm lễ nhỏ gọn, không có bất kỳ lễ 7 hay 9 nào và không tặng vòng kiềng gì để tránh tốn kém. Nhưng mẹ Cún vẫn “kiên quyết” tặng Ti một chiếc vòng vàng kèm lời nhắn nhủ yêu thương. Điều này làm ai nghe cũng quặn lòng và rơi nước mắt “Đây chỉ là một món quà nhỏ của gia đình dành cho con, thứ quý báu nhất đời mẹ là con trai mẹ, mẹ đã tặng cho con rồi”.

Do bản tính của mình, hai đứa quyết định tự tổ chức đám cưới và chỉ mời gia đình, họ hàng thân thiết hai bên tham dự. Mặc dù bố Cún năn nỉ “Bố không có bố để lo cho mình, giờ các con có bố, hãy để bố lo cho các con nhé”, nhưng cả hai bên bố mẹ đều đồng ý. Nhà tôi đã chấp nhận, nhưng tôi rất may mắn vì bố mẹ Cún rất thoải mái và tôn trọng quyết định của chúng tôi, không như một số thông gia khác có thể gặp rắc rối lớn. Đám cưới được tổ chức ngay phía đối diện văn phòng bố mẹ Cún, nhưng không mời bất kỳ ai khác.

Hiếm thấy thông gia nào nồng hậu và nhiệt thành như thông gia nhà tôi. Mỗi câu chuyện nhỏ như vậy đã làm tôi nhớ mãi. Cách đó 4 năm, Ti về Việt Nam một tuần để dự đám cưới của ông bà ngoại Kim Cương và đám cưới chị họ Tuli.

  • Tối thứ sáu, tôi đón Ti ở sân bay Nội Bài và đưa Ti về Hải Phòng. Trước khi chia tay, bố mẹ tôi cho Ti tiền tiêu và nhắc nhở Ti đi taxi cho an toàn.

  • Đến 10h30 sáng thứ bảy, tôi đã có mặt tại Hà Nội để dự đám cưới của ông bà ngoại Ti. (Dù “đòi” đi dự đám hỏi cháu gái Tuli vào chủ nhật nhưng tôi “không cho” vì lo cho bố mẹ Cún).

  • Sáng thứ tư, cả nhà lại đi Hà Nội để dự đám cưới của Tuli, chị ruột của Ti. Sau khi dự cưới, cả nhà đã đưa Ti về Hải Phòng chơi một ngày.

  • Sáng thứ năm, mẹ và em gái Cún đưa Ti lên Hà Nội. Tôi bảo mẹ Cún để Ti đi xe bus, không cần tháp tùng nhưng mẹ Cún không chịu vì sợ Ti đi một mình sẽ buồn. Vậy là chúng tôi lại “phi” theo Ti đến cửa hàng váy cưới để trả tiền. Sau đó, mẹ và em gái Cún lại theo xe về Hải Phòng.

  • Sáng thứ sáu, cả nhà lại đưa nhau lên Hà Nội để đưa Ti ra sân bay bay về Đức (tôi và chồng đã đi vắng và không ở Hà Nội hôm Ti bay). Trước khi ra sân bay, chúng tôi còn đưa Ti đi ăn buffet (chỉ vì hai đứa thích ăn hải sản, đặc biệt là hàu).

Một tuần Ti về phép nhưng cả nhà tôi lại dạo chơi giữa Hải Phòng và Hà Nội. Không yêu, không thương làm sao mà đối xử được như vậy với nhau. Đó là chưa kể mỗi lần lên Hà Nội, cả nhà đều mang theo đồ ăn mà Ti thích, cua, tôm, bề bề, cá, mực và đặc biệt là món ba tê thần thánh “hàng thửa”.

Các bà cụ vẫn nói rằng, đàn bà giống như hạt mưa sa, hạt rơi vào giếng, hạt rơi ra đồng. Các bà cụ cũng nói rằng phúc đức tại mẫu. Tôi thường tự an ủi mình rằng tôi tốt nên con tôi gặp phước “được vào nơi tử tế”. Dù thời nay đã khác xưa rất nhiều, con tôi “Tây học”, sống ở nước ngoài, nhưng chẳng có gì hạnh phúc hơn khi dù xa xôi đến mấy con vẫn luôn nhận được tình yêu và sự chia sẻ ấm áp của gia đình chồng. Và con tôi cũng trao đi yêu thương cho những người yêu thương con. Tự dưng con có thêm một gia đình, thêm những người yêu thương con một cách sâu sắc, quả là hạnh phúc vô bờ. Còn gia đình tôi lại có thêm những người thân thiết, chẳng khác gì ruột thịt. Thân đến mức điện thoại cứ râm ran, mỗi cuộc gọi đều kéo dài và đầy niềm vui, và không phải là niềm vui nhỏ không, mà là niềm vui tràn đầy, vui đến mức phải rơi nước mắt. Và không chỉ khi vui, ngay cả khi ốm đau, buồn bã, chúng tôi vẫn gọi nhau, lo lắng cho nhau.

Và tôi sẽ trở thành mẹ chồng, tôi sẽ học cách bố mẹ tôi, cách bố mẹ Cún đối xử với dâu con. Tôi sẽ yêu những người mà con tôi yêu. Chỉ là một đứa không phải con mình, nhưng lúc nào tôi cũng đủ yêu thương, phải không?

Cống ơi, đừng sợ…

Con dâu ơi, đừng sợ…

He he he…